Ngày Hà Nội trở lạnh, chớm đông trời se se giá buốt, ngọt ngào và nồng nàn khiến cái bụng lại réo rắt thèm ăn gì đó ấm nóng. Chúng tôi lại loanh quanh trên đoạn đường tìm kiếm các món ngon cho chính mình. Bấy giờ tự nhiên lại thèm có một bát nhiều rau cần rau muống giòn sật, xanh ngắt, chan đậm nước dùng cà chua đỏ ấm. Điều chỉ có trong những bát bánh canh đặc biệt, một thức quà lạ mà không phải ai cũng ăn được, nhưng đã ăn là mê tới liền.
Chúng tôi tìm đến một góc phố mùa đông, ngay trước cửa văn phòng Báo Lao Động. Người bán hàng là một cô bác cũng lớn tuổi, với tài sản lớn là những nồi canh ấm nóng, nồi chè thơm ngào ngạt. Chúng tôi bước xuống xe khi cô cũng đang chơi với đứa cháu trai nhỏ xíu, với đôi mắt hau háu, trong bộ đồ đông dầy dặn vô cùng.
Và bữa trưa chúng tôi bắt đầu ở nơi đó, với bát bánh canh cua sướng từ cái mắt nhìn: màu xanh của rau, màu trắng của bún (bánh), màu vàng ngậy của tóp mỡ loại tóp mỡ có tí thịt. Tiếp đến là màu đỏ, điều đặc biệt là màu đỏ của bát được chia thành ba tầng: đỏ gạch của riêu cua, đỏ tươi tắn của những miếng cà chua đẫy đà và cuối cùng là sắc đỏ rực của ớt. Đừng lo lắng, yên tâm rằng cô luôn hỏi bạn trước có ăn được ớt không rồi mới cho thêm nhé. Và cũng đừng ngại ngùng nếu ăn cay được, vì chút cay sẽ làm ấm nóng ngay một ngày đông lạnh giá đấy!
Một bát như này nhỏ xinh, đủ cho no nhẹ, nếu còn buồn miệng có thể làm thêm cốc xôi chè, hay bánh trôi tàu, chè đen đặc để ưng cái bụng. Những bát chè nóng nhà cô cũng không có gì lạ lẫm, vẫn truyền thống tuy nhiên mỗi loại hương vị lại riêng. Như món bánh trôi tàu nhà cô, cũng viên xanh, viên đen nhưng được nấu với gạo nếp dẻo ngọt, dẻo mềm đến nỗi chỉ cắn miếng thôi mà muốn tan luôn trong miệng.
Khách tây cũng thường lựa chọn nơi đây là điểm đến lý tưởng cho bữa quà ngày đông. Dù tò mò với từng loại nguyên liệu, nhưng những vị khách cũng vẫn xì xục, liên tục khen ngon, nụ cười rực rỡ.
Cô bán hàng cũng đã gần 30 năm, quanh quanh mấy con phố cổ, xa nhất cũng chỉ là ra Hàng Đào. Gánh hàng rong cô bán cũng 7 năm, rồi 9 năm cô ngồi ngay đầu phố Hàng Bồ, từ năm 2000 thì cố định góc hàng đều đặn mỗi ngày trước cửa Báo Lao Động này.
Người ta bán có muôn vàn loại bún, bánh, nhưng cô trung thành hàng chục năm chỉ tô bánh canh này, đông cũng như hè, có khác chỉ là ở món ăn cùng: chè nóng vào đông, chè lạnh vào hè. Khách đến với cô, mê hương vị thì luôn quay lại, còn khách chưa biết ăn thử lần đầu cũng dễ nghiện luôn lắm.
Cô bán từ 7h sáng và là bán chè, đến 10h trưa mới bắt đầu có canh bún cua, rồi cứ thế bán đến 5h chiều. Chồng cô ở nhà phụ cô nấu thêm nước dùng, luộc trước chút rau, chuẩn bị cho những bát canh bún ngon lành cho khách.
Quán cô chính là điển hình cho những gánh hàng rong Hà Thành, cô cũng là hình ảnh của những người con gái Hà Nội xưa. Vừa bán hàng cô vẫn vui vẻ chia sẻ về những đứa cháu nhỏ của mình:
- Thằng cháu ngoại cô đấy, xinh trai chưa, y Lỗ Trí Thâm, đen từ đầu đến đít!
Cô sẽ cứ như thế, nếu chẳng có gì thay đổi, ngoài kia là phố phường tấp nập cuối năm, còn nơi đây là góc hàng canh bún cua ấm nóng cái tình người Hà Nội.
Xem thêm về quán của cô tại đây.